Có lẽ trong lòng Vãn Nhi, Hoắc Tây Châu còn quan trọng hơn cả người mẹ ruột là bà.
Tô Ngưng nghĩ vậy lại có chút thẫn thờ, nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, nắm lấy tay áo Tô Tinh Vãn: “Con gái, con còn trách mẹ sao?”
Thật ra trong lúc Hoắc Tây Châu nói chuyện với Tô Ngưng, Tô Tinh Vãn cũng đã bình tĩnh lại.
Nghĩ lại lời nói và hành động của chính mình có phải đã quá xúc động rồi hay không, rốt cuộc thì mẹ cô là hiệu trưởng của An Ngự, đặt an nguy và danh dự của trường học ở trong lòng là chuyện có thể hiểu được.
Quan trọng nhất là, Tây Châu cũng cảm thấy không thành vấn đề, tại sao bản thân lại muốn thay anh từ chối?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây