Hoắc Tây Châu không thoải mái ho khan một tiếng, sau đó cầm lấy bàn tay mát lạnh của Tô Tinh Vãn, sau đó nắm thật chặt: “Không sao, ngoại trừ việc bị ngất đi thì không có gì quá nghiêm trọng. Vong Cửu đến rất đúng lúc. Anh ta đã lôi bạn cùng phòng đó của em và người Nhật kia đi rồi. Anh định hỏi mục đích của bọn họ, nhưng Vong Cửu nói cô gái kia lắm mưu nhiều kế, không nói thật đâu, nên bảo anh đưa người về sắp xếp cho các em trước.”
“Cửu công tử, anh ta có nói, anh ta sẽ xử lý Vân Kỳ và người Nhật kia thế nào không?” Tô Tinh Vãn cau mày, cô cũng không đoán được ý đồ của Vong Cửu, chỉ có thể tin chắc một điều là: Vong Cửu cùng phe với bọn họ, có hại ai thì cũng sẽ không hại cô và Hoắc Tây Châu.
Nhưng dù sao thì chuyện người Nhật và Vân Kỳ cấu kết sẽ là mối nguy cơ lớn về an ninh đối với An Ngự.
Ánh mắt của cô trở nên tập trung hơn, rồi bàn bạc với Hoắc Tây Châu: “Em đến gặp anh ta xem tình hình thế nào, đợi đến khi người bốc thuốc trở về, anh nghe theo chỉ đạo của em em, cho mấy người cô Khương dùng thuốc. Em đi rồi sẽ về.”
“Không, em đừng đi. Ngày mai anh ta sẽ tới tìm chúng ta, nếu có chứng cứ, thì ngày mai chúng ta cũng sẽ biết được sự thật. Em không cần phải suy đoán và lo lắng nhiều, tất cả mọi chuyện cứ để đàn ông bọn anh xử lý.” Hoắc Tây Châu nheo mắt, gạt phần tóc xõa trước trán của Tô Tinh Vãn sang hai bên, để mình có thể nhìn thẳng vào mắt của Tô Tinh Vãn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây