Nếu không anh giúp mẹ của Vãn Vãn - hiệu trưởng Tô giải quyết thích đáng nguy cơ bên trường học trước, tôi cũng làm một số thuốc cần dùng đến ở phòng thí nghiệm trong trường, giờ Dậu hai ngày sau, chúng ta sẽ xuất phát.”
“Một ngày là đủ rồi. Tôi đi thu xếp xử lý sạch sẽ đám người Nhật cặn bã và nằm vùng bên trường học, còn có mấy người mang ý xấu với Vãn Vãn trong bữa tiệc, không cần anh nói, tôi cũng sẽ chuẩn bị lễ trọng báo đáp cho bọn họ.” Hoắc Tây Châu buông Vong Cửu ra, nhưng con ngươi sắc bén vẫn nhìn chằm chằm đối phương một cách áp bức, khóe môi thẳng băng hơi nhếch lên. Anh cố gắng khiến nụ cười của mình với Vong Cửu có vẻ bình dị gần gũi.
“Tôi phải đi, anh về chung với tôi không?”
“Chúng ta chia nhau ra hành động. Hai người kia còn chưa chết, tôi có chỗ cần dùng họ nên mang đi trước. Chờ bên anh bận việc xong, tôi cũng giải quyết ổn thỏa chuyện trong tay thì tôi sẽ tìm anh tụ họp. Trễ nhất là trưa mai tôi sẽ xuất hiện.” Ánh mắt và tâm tư của Vong Cửu đều đặt trên thân Tiền Vũ Đình nằm cách đó không xa, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích như sắp tỉnh lại.
Tên người Nhật mập lùn đó đầy mùi chim, trong đầu toàn là tư tưởng ngu trung cống hiến cho Hoàng đế của họ, đánh chiếm não của đối phương đọc được suy nghĩ, mặc dù đơn giản nhưng dễ dàng khiến cho não của đối phương trực tiếp vì công kích tinh thần mãnh liệt mà bị tê liệt, biến thành một tên ngốc hoàn toàn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây