“Tại sao anh không cho cô ta nói?”
Hoắc Tây Châu nhìn Vong Cửu bằng ánh mắt lạnh lẽo, rất không thích thái độ của đối phương.
Vong Cửu khoanh tay trước ngực, rõ ràng đanh vênh váo: “Bởi vì tôi biết cô ta sắp nói cái gì, nếu anh muốn biết thì có thể hỏi tôi.”
“Ồ.” Cơ nơi khóe miệng Hoắc Tây Châu giật giật, đưa tay lên ấn chặt vào ấn đường đang bị co rút, thấp giọng nói: “Vậy anh nói đi, tôi chỉ muốn nghe những tin hữu dụng, không muốn làm chậm trễ thời gian đôi bên, Vãn nhi và Bình An vẫn còn đang chờ tôi về.”
Sắc mặt của Vong Cửu hơi trầm xuống, sự vui vẻ nơi khóe miệng giảm đi, hai bàn tay ở nách nóng lên, thầm nghĩ: Vừa nãy tại sao không đặt bàn tay này lên khuôn mặt chữ điền đó cho rồi, bây giờ tốt lắm, không còn cơ hội nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây