“Vãn Nhi.” Tô Ngưng ngồi dậy, đỡ lấy cái đầu đau nhức của mình, liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái. Kim giờ đang chỉ vào năm giờ một khắc.
Dù gì thì cũng không an tâm để Bình An ở trong phòng một mình, nên Tô Ngưng cũng không đi theo Tô Tinh Vãn. Bà đắp chăn kín lại cho Bình An, rồi lại xoa xoa tay làm cho lòng bàn tay ấm lên, sau đó áp vào mà, xoa bóp hai bên thái dương.
Khi đầu đã bớt đau hơn, thì bà mới lẳng lặng xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Trời đã hửng sáng, nhưng còn chưa sáng hẳn.
Từ tầm nhìn của bà thì mặc dù hai bên đường phía trước nhà không có đèn đường chiếu sáng, những vẫn nhìn thấy một đám đông không nhìn rõ tướng mạo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây