Vì vậy cô nhờ phụ tá của anh đi gọi, còn cô thì ở lại với hai người phụ nữ đang hoảng sợ một lát, cùng uống ly trà ấm, xua tan đi khí lạnh và vận xui quanh người.
Người phụ tá nhận lệnh.
Lúc Tô Tinh Vãn vừa nói hết câu đầu tiên thì Hoắc Tây Châu đã bước xuống cầu thang làm từ cẩm thạch trắng, ánh đèn sáng rọi xuống người anh như đang phủ một lớp hào quang lên người anh.
“Lại đây với anh.” Trên gương mặt đẹp trai tuấn tú của Hoắc Tây Châu hiếm khi nào thể hiện sự tức giận: “Có ra ngoài cũng phải đưa mấy người đi cùng, không được lén đi một mình. Anh và Bình An rất lo lắng cho em, có biết không?”
Tô Tinh Vãn rụt cổ, có hơi sợ ánh mắt muốn nuốt mình vào bụng của Hoắc Tây Châu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây