Mẹ Thẩm cũng cho là vậy: “Đúng vậy, mấy người thật sự cho rằng nhà họ Thẩm chúng tôi chỉ là những người dân bình thường, không có chỗ để khiếu nại sao? A Côn nhà chúng tôi không sai, mấy người không được phép xâm phạm quyền lợi của nó!”
Tô Ngưng cảm thấy chuyện này cứ tranh luận mãi không thôi, xoa lông mày, nhìn Vong Cửu đang vô cảm, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thầy Cửu, chuyện của Thẩm Thuận Côn hay là đợi giám đốc họp xong rồi hẵng quyết định. Hôm nay cậu cũng mệt rồi, giao chỗ này cho tôi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi.”
Đã một thời gian kể từ kiếp trước khi Vong Cửu sống như một con, trước đến giờ anh ta vẫn luôn không thích tính trì hoãn của con người.
Hướng hành động của anh ta luôn là để giải quyết phiền phức nhanh chóng.
Vì vậy, khi Tô Ngưng thay đổi ý nghĩ muốn nhượng bộ, anh ta liền cười nhẹ, đứng dậy: “Hiệu trưởng, vừa nãy tôi đã nói rồi, đây là điều kiện đàm phán với nhà họ Thẩm, không phải kề dao vào cổ ép họ gật đầu. Nếu nhà họ Thẩm đã nhận định rằng sống chết do trời định, vậy thì nhân lực và y tế sẽ không có tác dụng gì. Đã vậy, tôi chúc bọn họ có một cuộc sống tốt đẹp, được ông trời phù hộ, bà cũng kết thúc sớm đi còn về nghỉ ngơi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây