Vong Cửu khẽ nâng quai hàm, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển từ Thẩm Thuận Côn sang ba Thẩm, bình tĩnh nói: “Con trai ông cảm thấy ông không xứng đáng để cậu ta hy sinh.”
“Anh bỏ…” Mẹ Thẩm đỏ mặt, sau khi bị ba Thẩm bịt miệng, bà ta vẫn dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Vong Cửu.
Ánh mắt Vong Cửu bình tĩnh: “Sự do dự của cậu ta có nghĩa kết luận của tôi đúng.”
Bàn tay của ba Thẩm đã ướt đẫm, dính nhớp bởi nước bọt của mẹ Thẩm, ông ta vô cùng khó chịu. Điều khiến ông ta không vui hơn nữa là thái độ mà con trai biểu hiện ra thực sự khiến tim ông ta lạnh ngắt.
Nhưng con trai của ông ta do chính ông ta dạy dỗ, đâu đến lượt đám người ngoài như An Ngự lên tiếng chỉ trích chứ!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây