Bà ấy yên lặng trở lại ghế ngồi, chống cánh tay lên tay ghế, cánh tay chống ngay thái dương, mặt không chút thay đổi nhìn người nhà họ Thẩm, một bộ dáng cứ tự nhiên làm gì cũng được, các người cứ việc tiếp tục diễn vui vẻ đi.
Tô Ngưng không tiếp chiêu khiến ông Thẩm lập tức bất lực, ông ta kiên trì quát: “Sao cô không nói lời nào, không dám nói chứ gì? Hiệu trưởng An Ngự chính là một kẻ con chuột không có trách nhiệm, A Côn chúng ta học tập ở chỗ này, căn bản là lãng phí thời gian!”
“A, vậy sao các người còn không cút ra ngoài?” Vị trí cửa lớn, truyền đến một tiếng cười nhạo.
Lưng Thẩm Thuận Côn cứng đờ, nhìn về phía cửa.
Người đến là một sự tồn tại khiến Thẩm Thuận Côn hận đến mức nghiến răng, những lại không dám làm chuyện lỗ mãng- giáo viên thứ chín của khoa y học Trung Quốc đại học Đại Ngư, Vong Cửu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây