“Được rồi, bạn học Thẩm. Trong phòng này còn có những người khác ở đây, mọi người đều biết cậu vừa gặp người vợ mới chết, tâm trạng cậu vẫn còn buồn bã sa sút. Nhưng người chết không thể sống lại, người sống chúng ta phải nhìn về phía trước, kiên định một lòng đi xuống, đây mới là sự an ủi tốt nhất cho người đã chết.”
Trước tiên cậu sắp xếp xong mấy chuyện phía sau cho em ấy, những việc khác nhà trường sẽ phái giáo viên phối hợp với cậu thu thập chứng cứ và đàm phán. Tôi vẫn nói câu nói đó, trường học chúng tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình. Nếu không phải trách nhiệm của nhà trường, dù cho các người có mạnh mẽ dán chặt lên người chúng tôi như thế nào cũng vậy thôi, cây ngay không sợ chết đứng, người bên ngoài cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ hiểu được ai mới là người bị hại.”
Tô Ngưng nói xong, buông tay như kìm sắt ra.
Mẹ Thẩm vội vàng tiến lên đỡ Thẩm Thuận Côn đứng lên, xoa xoa sau lưng giúp Thẩm Thuận Côn thuận khí: “A Côn, con thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không? Chúng ta hãy ra khỏi đây để đến bệnh viện lấy số. Sau này cũng đừng để mấy người An Ngự này tới gần chúng ta nữa.”
Lúc nói đến “Mấy người An Ngự này”, mẹ Thẩm giương mắt mang thù hận trừng trừng Tô Ngưng một cái, trong lúc nói chuyện còn nghiến răng nghiến lợi, lại bổ sung thêm: “Đặc biệt là vị bác sĩ do hiệu trưởng Tô này mời tới, thân phận nhà họ Thẩm chúng ta hèn mọn, không thể trèo cao nổi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây