Tô Ngưng vẫn chưa nói hết, bà ấy không tiết lộ với mẹ Thẩm là: Lúc Trần Gia Di ngã từ trên cao xuống đất, đầu ngã xuống đất, sau gáy bị dập ra một vết thương to bằng nắm đấm của đứa bé, những dịch não và tủy sống đều chảy ra như con đê bị vỡ. Để giữ cho cái đầu của thi thể được bình thường, mấy người nhập liệm đã đưa một số chất vào lấp đầy trong đầu Trần Gia Di.
Nhưng cho dù chưa nói hết, mẹ Thẩm vẫn sợ hãi run rẩy. Bà ta ôm lấy lồng ngực mình, run giọng nói: “Vậy thì các người cũng đã sửa xong cho cô ấy, tại sao lại không mang cô ấy đến phòng lạnh đi. Đặt bên ngoài không phải là rất xấu sao, hơn nữa, có rất nhiều học sinh đi tới đi lui, họ không sợ sao? Ai da, cho dù đám nhóc kia không bị dọa, nhưng lỡ quấy nhiễu đến hồn phách của Gia Di chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Mẹ.” Thẩm Thuận Côn giả vờ bất đắc dĩ gọi mẹ Thẩm lại, nhìn về phía Tô Ngưng, thử giải thích: “Phòng lạnh chứa thi thể của trường chúng ta còn chưa xây, nếu muốn đựng thi thể, chỉ có thể đưa đến bệnh viện huyện, đường xá xóc nảy, đưa qua cũng là vô dụng. Dứt khoát đặt lại ở trường, chờ chúng ta và người nhà họ Trần đến ký giấy đồng ý hỏa táng là được, đúng không cô?”
Tô Ngưng từ chối cho ý kiến này, tiếc nuối rũ mắt nói: “Lúc tìm được, cả người em ấy đã lạnh như băng, không còn hơi ấm nữa.”
Thẩm Thuận Côn gật gật đầu, nhưng lời nói lại chuyển hướng, giọng nói hơi cao lên, có chút gay gắt, hỏi: “Nhưng tôi không hiểu, tuy rằng trường chúng ta không có nhà xác đã xây xong, nhưng mà, phòng học và phòng ngủ trống rỗng nhiều như vậy, vì sao ngài lại để thi thể cô ấy một mình ở trong đại sảnh? Nói một câu khó nghe, mặc dù tôi không yêu cô ấy, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ tôi, lại là cái xác mới chết. Các người định để mặc cô ấy bị mọi người vây xem như vậy, không sợ Trần Gia Di đã chết nhưng vẫn bất an trở về tìm các người sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây