Ông trời có mắt rồi, chẳng qua mình chỉ là một phu nhân nhà giàu không biết được mấy chữ, muốn cố gắng chống đỡ cho cả thể diện của nhà họ Thẩm trước mặt một nữ hiệu trưởng đại học có kiến thức sâu rộng, không để cho bọn người A Côn lộ ra vẻ chê bai Trần Gia Di, cũng thật khó khăn đối với bà ta rồi.
Đôi mày của Tô Ngưng khẽ nhíu lại một chút: “Cho nên lúc ấy cậu nói cưới em ấy, chẳng qua là vì đã thỏa thuận với nhà họ Trần, bảo vệ thanh danh hai nhà Thẩm Trần, chứ không phải là do cậu bị tình yêu của em ấy làm rung động, thật lòng chịu tiếp nhận Trần Gia Di sao?”
Thẩm Thuận Côn ấn ấn mi tâm, giữa hai hàng lông mày đè nén sự mất kiên nhẫn, phiền não nói: “Bây giờ ngài hỏi tôi những thứ này có ý nghĩa gì sao? Giờ cô ấy cũng không có ở đây, mặc dù bây giờ tôi không có tình yêu với cô ấy, nhưng dù sao cô ấy cũng là người vợ đã kết hôn với tôi, tất nhiên là tôi không thể trốn tránh trách nhiệm với cô ấy.”
Nếu Hiệu trưởng Tô muốn lấy chuyện anh ta không yêu Trần Gia Di để công kích, khiến nhà họ nhà họ Thẩm không thể ra mặt thay Trần Gia Di, vậy thì đã sai lầm lớn rồi.
Tô Ngưng nghe vậy, nhất thời không nói lời nào, nhìn thẳng về phía sau lưng Thẩm Thuận Côn. Một lúc lâu sau, bà ấy buồn bả nói: “Cậu thật sự không quay đầu lại nhìn sao? Em ấy nhìn chằm chằm về phía chúng ta từ nãy đến giờ rồi đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây