Bà ấy không hiểu, cũng chẳng thèm hỏi han giả dối với gia đình này nữa, khẽ liếc nhìn bàn tay buông thõng của ba Thẩm. Khương Quỳnh Anh quát lên: “Hai người đừng động vào ông ấy, động vào ngón tay này có khi còn làm bị thương thêm, không thể chỉnh thẳng được ấy.”
Ba Thẩm đau đến nhe răng, vội vàng gật đầu: “Còn không nghe theo cô giáo, đừng động vào tôi. Mau tìm một vị bác sĩ tới nắn xương cho tôi, nếu không tôi đau chết mất.”
Thẩm Thuận Côn giơ bằng một bàn tay lên, cẩn thận đỡ bàn tay đang rủ xuống mềm oặt của ba mình. Ánh mắt nhìn vào chỗ khớp nối giữa cổ tay và cánh tay của ông ta, ngừng thở một lát rồi khàn giọng nói: “Ba, có lẽ tay của ba bị trật khớp rồi. Con cần tìm một người nắn xương lại giúp ba.”
Buổi tối, bình thường bác sĩ chuyên khoa Chỉnh hình sẽ không ở lại ký túc xá của trường. Chờ đến ngày mai, chắc chắn ba sẽ cực kỳ đau đớn. Anh ta nên xoa dịu cơn đau của ba mình thế nào đây?
Khương Quỳnh Anh liếc mắt, thầm nhủ nhà họ Thẩm đúng là liều mạng, bàn tay kia của ba Thẩm lại thật sự bị thương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây