“Tất nhiên là có đặt. Trường chúng ta nữ sinh chiếm đa số, nhưng hễ có khu vực nguy hiểm nào đều đặt biển cảnh báo và hàng rào. Chỉ có điều thật trùng hợp, nơi Trần Gia Di xảy ra chuyện đã được đặt biển cảnh báo từ lâu, hàng rào vẫn đang được đặt làm. Chúng tôi lo lắng buổi tối đám sinh viên đi dạo tới đó sẽ xảy ra chuyện, nên cố ý đặt nhiều thêm mấy tấm biển. Còn chất mấy tấm bia trên gạch men bao xung quanh bể bơi, cảnh cáo họ tuyệt đối không được đến gần. Nhưng Trần Gia Di vẫn... Ôi, sao sẽ xảy ra chuyện chứ?”
Người lập tức đã mất mạng, bây giờ lại trách cứ Trần Gia Di phớt lơ lời nhắc nhở của nhà trường hoàn toàn đã muộn màng.
Chỉ vô dụng và khiến người ta bực bội.
Khương Quỳnh Anh liếc nhìn vẻ mặt của Tô Ngưng rồi khẽ nói: “Hiệu trưởng, trong chuyện này, trường chúng ta cũng có chỗ làm không đúng. Tôi sợ nhà họ họ Thẩm sẽ nắm lấy sơ hở này, không ngừng khuếch đại. Đến lúc đó, họ sẽ quạt gió thêm lửa châm ngòi mối quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Trần, hủy hoại danh tiếng của trường.”
Tô Ngưng im lặng. Một lúc lâu sau, bà ấy mới chậm rãi nói: “Đúng là trách nhiệm của chúng ta. An Ngự chúng ta sẽ xử lý ổn thỏa, xin lỗi và bồi thường nhưng nhất định sẽ không lùi bước. Chẳng qua, nếu nhà họ Thẩm muốn gây sự, An Ngự cũng không phải là quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Ngày mai còn cần phải xem xét thái độ của nhà họ Thẩm rồi hẵng quyết định chuyện này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây