Mẹ Thẩm gật đầu, tức giận nói: “Còn cả con bé nhà họ Vân kia nữa, rõ ràng là đã lừa nhà chúng ta, lúc ấy chúng ta nên bình tĩnh lại mà suy nghĩ, ít nhất là cũng phải tìm hiểu một chút về tai tiếng của con bé Trần Gia Di kia. Nó thậm chí còn tơ tưởng tới giáo viên của mình, chuyện vô liêm sỉ như vậy mà cũng làm được. Nhà họ Trần còn coi con bé đó là bảo bối vàng ngọc, yêu cầu chúng ta phải đối xử tốt với nó. Tôi khinh!”
Thẩm Thuận Côn: “... được rồi, vậy con đi nghỉ đây, ba và mẹ cũng nghỉ sớm đi, đừng phân tâm nữa, chuyện này cả nhà chúng ta cùng nhau đối mặt.”
“Đi đi.” Thẩm Thuậ Côn mỉm cười cung kính giúp ba mẹ đóng của lại. Xoay người đi, khuôn mặt bỗng trở nên vô cảm.
Anh ta lặng lẽ đi về phòng của mình.
Căn phòng lạnh lẽo, im lặng như tờ, đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên như lúc anh ta và Trần Gia Di rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây