Tiền Vũ Đình sốt ruột xua tay, trừng mắt nhìn Trần Gia Di rồi quyết định rất dứt khoát: “Đừng nghĩ ngợi lung tung. Để tôi đi thu xếp trước, cô cứ ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi. Nếu đám người Tô Vãn Vãn trở về sớm hơn tôi, tra hỏi cô thì cô cứ kéo dài thời gian đợi tôi trở về ra mặt cho cô. Cô cứ nói mình và Thẩm Thuận Côn đôi bên yêu nhau, chỉ vì thân phận học sinh mà không thể công khai. Chuyện hai bên yêu đương cũng không thể nói là vi phạm nội quy nhà trường. Tôi sẽ đi thuyết phục Thẩm Thuận Côn, để nhà họ Thẩm đồng ý cho cô một danh phận. Chuyện này xem như có thể chấm dứt tại đây.”
“Tôi...” Cổ họng Trần Gia Di như bị ai đó bóp nghẹn, rất muốn cắt ngang suy nghĩ quá sức lý tưởng của ‘Vân Kỳ’. Nhưng vẻ mặt của Vân Kỳ lại vô cùng nghiêm túc, đến nỗi những lời cô ta muốn nói cứ chực chờ mãi ở cửa miệng, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài.
“Sắp trễ giờ rồi, cô còn muốn nói gì nữa?” Tiền Vũ Đình chuẩn bị đi khỏi.
Trần Gia Di khịt khịt mũi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng. Cô ta nhắm mắt lại: “Vân Kỳ. Nếu như cô thực sự có thể thuyết phục Thẩm Thuận Côn chịu cưới tôi làm vợ chính thức, vậy cô bắt anh ta phải bảo đảm đôi bên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, sẽ không xen vào cuộc sống của đối phương, vậy thì tôi sẽ gả!”
Phía trước tuy rằng là bóng đen vô hạn, nhưng dung nham địa ngục phía sau cũng đang nhanh chóng lan đến gần. Trước sau gì cũng chết, thà là nhảy trước một bước. Ít ra có thể kéo theo tên Thẩm Thuận Côn cùng chết, cả Vân Kỳ người đưa ra chủ ý này cũng không thể tránh khỏi liên can. Đừng ai mong sống tốt một mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây