“Bằng chứng đâu? Sao cô có thể chứng minh là tôi đã về lại còn cố ý tạo ra chuyện này? Ý tôi vẫn vậy, nếu cô không chột dạ thì cứ để cho mọi người kiểm tra. Bất kể là tìm thấy thứ gì đó khả nghi trong tủ quần áo của cô hay của tôi thì cũng đều để cho nhà trường can thiệp, mang đi xét nghiệm. Phần lớn giáo viên của trường An Ngự đều được thuê từ nước ngoài về với mức lương cao, có một số người còn hiểu biết công tác điều tra, không đến nỗi có một chút bằng chứng mà vẫn không điều tra ra manh mối.” Tô Tinh Vãn đã tính toán kỹ càng, nói xong lại nhìn đám người An Ninh.
Trần Gia Di: “…”
An Ninh kéo ống tay áo của Trần Gia Di, khẽ nói: “Đúng vậy, cô đừng lo lắng! Bọn tôi chỉ muốn giúp cô tìm ra bằng chứng chứng minh đối phương gây tổn thương cho cô thôi, không thể nào để cho người xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được. Chuyện này cứ giao cho bọn tôi giải quyết, cô yên tâm đi.”
An Ninh phất tay bảo mấy chị em giúp đỡ, tập trung kiểm tra bốn chiếc tủ trong phòng. Họ chia thành hai người một nhóm, cẩn thận lục tìm lại toàn bộ những chiếc tủ quần áo đang mở ra… Đặc biệt là túi treo quần áo, bọn họ không chỉ sờ thử mà còn mở ra để nhìn.
Cổ họng Trần Gia Di khô khốc, trong lòng càng hoảng sợ: “Dừng, dừng tay lại! Các cô kiểm tra người khác là được, không nhất thiết phải kiểm tra cả tôi đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây