Thẩm Thuận Côn lo lắng nếu càng ầm ĩ hơn thì bản thân sẽ càng mất đường lui, anh ta đành hạ mình, nhận thua với Tiền Vũ Đình, người dẫn đầu đám nữ sinh kia: “Bạn học Vân à, việc này không giống như các cô nghĩ đâu. Các cô có thể đóng cửa lại, nghe tôi giải thích không?”
“Cái này...” Tiền Vũ Đình do dự liếc nhìn các nữ sinh, bọn họ căm phẫn đáp: “Đồ thối tha, dám làm chuyện xấu mà lại không dám nhận hả.”
“Đúng thế, chắc chắn phải báo với cô quản lí ký túc xá và nhà trường, cái tên này con mẹ nó muốn tạm thời làm chúng ta im lặng, ai biết sau khi đóng cửa thì anh ta lại ra tay tàn độc với chúng ta thế nào chứ. Tôi không muốn thấy cảnh tượng buồn nôn này đâu.” Nữ sinh kia vừa nói vừa lấy tay che mắt mình.
“Đúng thế, Vân Kỳ, đừng để kẻ tiểu nhân được dịp. Tranh thủ bây giờ tên này còn ở đây, kẻ khốn nạn kia còn đang lo lắng, không dám tùy tiện chạy trốn. Nếu chúng ta thuận theo ý anh ta, đóng cửa lại, đến lúc đó, anh ta lên cơn, một tên đàn ông cao to chống trả lại đám con gái mảnh mai chúng ta thì e rằng không chẳng khó khăn. Hơn nữa, chúng ta ở chung phòng với đứa đĩ thõa, truyền đi thì sau này sao ta có thể lấy chồng chứ?”
“Ừm, Tô Tinh Vãn không biết xấu hổ, tranh thủ Tô Điệp không ở đây, mau mang tên đàn ông này ra ngoài. Cô ta bị người đời phỉ nhổ, không tuân thủ nữ tắc là do đáng đời. Nhưng chúng ta không phải một bọn với cô ta, đừng để nước bẩn hắt lên người!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây