Phàm là thủ đoạn của thể hủy diệt Tô Tinh Vãn thì dù kết quả có là ‘tổn hại kẻ địch một nghìn, tự tổn hại bản thân ba nghìn’ cô ta cũng sẽ làm mà không chớp mắt lấy một cái.”
Huống chi, Vẫn Kỳ đã đưa ra phương án, cô ta chỉ cần làm là xong, hầu như sẽ không khiến người khác bắt được nhược điểm của họ. Cớ sao bản thân lại không làm?
Thấy thế, Tiền Vũ Đình buông Trần Gia Di ra rồi nói: “Cô đến khách sạn Cát An ở Thành Bắc tìm một người gọi là quản lý Sầu Tam. Không cần giải thích gì nhiều, cứ nói thẳng với người đó là vật nuôi trong nhà làm loạn, cần một lọ thuốc khiến chúng nghe lời. Nếu anh ta nói là không có thì cô cứ nói là nhà họ Vân cần, anh ta sẽ đưa cho cô. Cô lấy được thuốc thì đến tìm Thẩm Thuận Côn, mượn tay anh ta, bọn tôi không muốn tự ra tay. Cô phải nhớ rõ, không cần biết là giữa Thẩm Thuận Côn và Tô Vãn Vãn có xảy ra chuyện gì hay không thì cũng không liên quan gì đến hai chúng ta, chúng ta chỉ là khán giả thôi.”
Trần Gia Di lúng túng gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy hơi do dự: “Sầu Tam kia có kín miệng không? Nếu như anh ta để lộ ra thì chúng ta phải làm thế nào?”
Tiền Vũ Đình lắc đầu: “Chuyện này thì cô không cần lo, cô chỉ cần làm xong việc là được. Nếu thật sự lo lắng sau này thì tôi và cô chỉ cần chuẩn bị trước một thỏi vàng… Đến khi có chuyện, chúng ta chỉ cần dựa vào số tiền này, đưa Sầu Tam ra khỏi tỉnh để trốn, coi như ‘chết không đối chứng’.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây