Tô Tinh Vãn nói: “Chúng ta không phải là người trong cuộc, cũng chẳng đến nhà họ Nguyễn hay nhà họ Chương điều trà được. Thuật thôi miên hay cổ độc gì đó đều chỉ do chúng ta phỏng đoán.”
Tô Điệp suy nghĩ một lát rồi đồng ý nói: “Không sai, mọi chuyện không thể chỉ nghe từ một phía, phải tận mắt nhìn thấy mới là sự thật. Mà tiền đề chính trong suy đoán của tôi là những gì Chương Thánh Văn nói đều là thật, chúng ta mới có khả năng suy đoán Nguyễn An Điền là kẻ xấu biết dùng cách thức điều khiển tinh thần.”
Tô Tinh Vãn ngước mắt lên, chống đối với ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của người đàn ông. Theo bản năng, cô cúi đầu xuống tránh ánh mắt của đối phương, thấp giọng nói “Em chào thầy Cửu.” rồi kéo Tô Điệp đi vào chỗ.
Thật ra Tô Điệp hơi sợ Cửu công tử. Nhìn từ góc độ của cô ta, cùng là thích Vãn Vãn, nhưng so với Hoắc thiếu tướng thản nhiên thẳng thắn, thầy Cửu này đẹp thì đẹp thật, lại cho người ta cảm giác quá mức âm u.
Cô ta không nói rõ được mà có cảm giác gì về thầy Cửu, chỉ cảm thấy người ta hiểu biết sâu rộng, học thức uyên bác, ngoại hình và khí chất hoàn toàn giống Hoắc Tây Châu, là một người đàn ông lấp lánh chói mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây