Tô Điệp kéo Tô Tinh Vãn: “Vãn Vãn, cô nghe tôi nói gì không? Có phải cô cũng cảm thấy chuyện Chương Thánh Văn kể quá kì lạ, có rất nhiều điểm đáng ngờ không? Nếu trên đời này thật sự có tà thuật như lời anh ta nói, vậy dân chúng bình thường như chúng ta phải làm sao? Chỉ có thể mặc chúng chém giết thôi.”
Tô Tinh Vãn thu hồi suy nghĩ, không đưa ra bất kì đánh giá gì về quan điểm của Tô Điệp, chỉ nói một cách chắc nịch: “Lòng người là thứ không có cách nào cưỡng ép được, tình yêu cũng thế. Nếu Nguyễn An Điền dùng tà thuật để kiểm soát lòng người thì thói đời sẽ không tha thứ cho ông ta.”
Tô Điệp rùng mình, bị nét mặt lạnh như băng của Tô Tinh Vãn làm cho khiếp sợ, có chút lo lắng nhỏ giọng nói: “Chắc không phải do tà thuật đâu, tôi càng nghiêng về La Oánh Oánh - mẹ Nguyễn Vu bị thuật thôi miên điều khiển.”
Tô Tinh Vãn: “Thuật thôi miên?”
Tô Điệp dùng sức gật đầu: “Đúng, tôi nghi ngờ Nguyễn An Điền kia học thuật thôi miên của phương Tây, hơn nữa còn vô cùng thành thạo. Điều này có thể giải thích lý do tại sao hành động và thái độ của La Oánh Oánh lại trái ngược. Thi thoảng La Oánh Oánh bị Nguyễn An Điền thôi miên, cho nên tâm trí bị che mờ mới đi tổn thương cả nhà chị ruột của mình.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây