“Tôi thấy anh sống, khụ khụ, nhà chúng tôi không phải bọn tiểu nhân ỷ lớn hiếp nhỏ, cậy thế hiếp người!” Thấy ánh mắt của bạn học xung quanh, Nguyễn Vu cảm thấy giật mình, lập tức đổi cách nói chuyện.
Chương Thánh Văn liếc nhìn Nguyễn Vu, thấy cô gái nhỏ bị chọc tức đến gương mặt đỏ bừng, hai mắt đỏ hoe, không hiểu sao trong lòng anh ta có cảm giác không đành lòng.
Anh ta nửa trêu nửa nhắc nhở: “Vì để bò lên địa vị như ngày hôm nay, Nguyễn An Điền có thể đưa vợ mình ra làm mồi nhử, sức chịu đựng như vậy hoàn toàn không phải là tiểu nhân. Chẳng qua cô cũng nên cẩn thận, ông ta có thể không quan tâm người vợ kết tóc của mình, cô chỉ là một đứa con gái vô dụng, có lẽ khi nhìn thấy tài nguyên thích hợp, ông ta sẽ mang cô ra đổi chác. Cô nên đọc thêm nhiều sách để biến mình trở nên mạnh mẽ hơn, sau này mới không bị ông ta xem như là quân cờ để lợi dụng.”
Mặc dù Nguyễn Vu là con gái của kẻ thù, dáng vẻ cũng không nổi bật. Nhưng không thể phủ nhận, Nguyễn Vu còn trẻ lại rất năng động, gia cảnh không tệ, nói không chừng thật sự sẽ trở thành quân bài của Nguyễn An Điền.
“Anh bớt làm bộ làm tịch giả làm người tốt đi. Ba mẹ chỉ có một đứa con gái là tôi, bọn họ sẽ không ác độc như anh nghĩ. Tất cả là do nhà họ Chương của anh xuống dốc, nhà họ Nguyễn chúng tôi giàu hơn nên anh ghen tức đổ hết trách nhiệm sự lụng bại của nhà mình cho chúng tôi, tôi không phải là con nít ba tuổi dễ dàng bị anh dắt mũi. Hôm nay anh dám tung tin đồn nhảm về nhà họ Nguyễn chúng tôi, lại không đưa ra được bằng chứng. Tôi Nguyễn Vu đứng ở đây xin thề, tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá đắt vì những tin đồn vớ vẩn của anh ngày hôm nay!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây