Tuy nhiên Nguyễn An Điền lại lợi dụng lúc cô ấy mang thai mà ăn vụng ở bên ngoài, cộng thêm khi La Lâm Nhi tới chơi nói cho cô ấy biết sự thật, mọi thứ như thể hai tiếng sét rung trời cứ nổ ầm ầm trong đầu khiến cô ấy chẳng muốn sống tiếp nữa.
La Oánh Oánh ôm đầu, trước mắt tối sầm vì đau đớn, nói: “Chị ơi em không tin, nếu em rất thích người đàn ông tên Dương Quốc Tú đó thì tại sao trong đầu em chẳng có chút ký ức gì liên quan tới anh ta, em chỉ nhớ là An Điền đã cứu em và đối xử với em rất tốt. Dương Quốc Tú...Anh ta nhìn trúng em, sau đó muốn cướp em khỏi tay An Điền. Anh ta là người xấu, hoàn toàn không phải là người trong lòng em.”
La Oánh Oánh tự thuyết phục mình rằng cô ấy hoàn toàn không quen người đàn ông tên Dương Quốc Tú.
Nhưng chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi trên má, không ngừng rơi xuống giống như vòi nước đã mở van.
Cô ấy không thể lau khô nước mắt của mình, trong lòng có chút hoảng sợ, nâng hai mắt mờ mịt nhìn La Lâm Nhi. Hai tay nắm lấy tay áo La Lâm Nhi như thể cầu cứu, hoảng loạn nói: “Chị ơi, sao nước mắt của em lau mãi không khô vậy? Có phải em bị bệnh rồi không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây