Khương Thư Mỹ bị dọa đến thân thể run rẩy. Từ trước đến nay, bà ta chưa bao giờ biết Mạnh Thư Hành lại có một mặt nóng nảy và hung tàn như vậy.
Bà ta muốn lập tức bỏ đi, nhưng lại sợ sau khi mình đi rồi Mạnh Thư Hành sẽ bắt nạt Cố Vũ Đình, thế là chỉ đành đứng tại chỗ nghiêm mặt và nặn ra nụ cười khó coi: "Thư Hành à, mẹ biết chuyện tối qua...khiến con không vui, nhưng đó không phải là ý của Vũ Đình, chính vì lũ cướp kia đi nhầm phòng nên mới dẫn đến chuyện ngoài ý muốn Vũ Đình bị..."
...Bà ta nói thế, rõ ràng cho rằng nếu lũ cướp kia không đi nhầm phòng mà vào phòng của Cố Vãn, thì người bị lăng nhục là Cố Vãn…
"Vũ Đình cũng là người bị hại, nếu con bé có thể phản kháng thì chắc chắn sẽ liều mạng chống cự. Sau khi chuyện này xảy ra, nó cũng rất đau lòng và khó chịu, nhiều lần hỏi mẹ nên làm sao bây giờ? Con có thể đừng ghét bỏ con bé được không? Là mẹ kiên định nói với nó rằng hai đứa thật lòng yêu nhau, tình cảm còn cứng hơn vàng, con nhất định sẽ không trách con bé, sẽ chỉ an ủi và càng thương yêu nó hơn, sẽ..."
"Khương Thư Mỹ, nói bà không biết nhục, bà càng mặt dày đến cùng phải không? Vì bọn cướp đi cửa viện? Cố Vũ Đình cũng là người bị hại? Tên cầm đầu băng cướp đã nói hết sức rõ ràng, nếu không phải con điếm này muốn hại Cố Vãn thì cùng lắm bọn chúng kia chỉ cướp đi một số tiền, chứ mò vào trong đũng quần cô ta làm gì? Mạnh Thư Hành tôi cũng là người có đầu óc!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây