Sau khi Tô Tình Vãn rời đi, nụ cười trên mặt Cửu công tử hoàn toàn biến mất, anh ta ghê tởm ném Thẩm Thuận Côn trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng như núi băng, lạnh lẽo đến thấu xương: “Thẩm Thuận Côn, đừng nghĩ tới những thứ không thuộc về mình, càng đừng thèm muốn người không thuộc về mình. Niệm tình cậu vi phạm lần đầu cho nên tạm thời tôi sẽ không ra tay với cậu. Nếu như tôi biết cậu vẫn bám theo Vãn Vãn, thì tôi sẽ khiến cậu sống còn khổ hơn chết.”
“Anh dựa vào…” Thẩm Thuận Côn phản ứng theo bản năng, nhưng miệng giống như bị keo cao su dán lại, hai môi trên dưới dán chặt vào nhau: “Ưm…Ưm…”
Khi xé ra, đau đến tan nát cõi lòng.
Thẩm Thuận Côn vừa nôn nóng vừa sợ hãi, dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Cửu công tử: “Anh là tên khốn kiếp, rốt cuộc anh đã làm gì với tôi vậy? Nhưng chẳng qua anh chỉ là một người dạy học, lấy tư cách gì tranh giành phụ nữ với tôi?”
Cửu công tử đã từng gặp qua rất nhiều người không biết sống chết, nhưng Thẩm Thuận Côn vừa kiêu căng, vừa không coi ai ra gì như thế, quả là hiếm thấy. Anh ta búng tay một cách lười biếng, cười nhạo nói: “Không biết trời cao đất rộng, đây là lời cảnh cáo cuối cùng tôi dành cho cậu, muốn chết thì cứ thử.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây