Hai tay Thẩm Thuận Côn nắm chặt lại, nặng nề đi về phía Tô Tình Vãn, mở rộng nụ cười trên khóe miệng: “Vãn Vãn à, cô là cô gái cực kỳ thông minh, không giống những nữ sinh khác. Hành vi cá nhân của anh ta như thế, đức hạnh không tương xứng, trường học sẽ không tiếp tục để anh ta phóng túng ở đây đâu, cô tội tình gì để mình bị lún sau vào, lãng phí tiền đồ của bản thân?”
Tô Tình Vãn lùi lại mấy bước, giọng nói càng thêm lạnh lùng và nghiêm nghị: “Cút xa một chút, đừng lại gần tôi!”
Chết tiệt, bây giờ đang là thời gian lên lớp của trường, nên lúc này ít lui tới ở tước tòa nhà chuyên biệt. Nếu người đàn ông này muốn làm gì, tạm thời cô không có đồ gì để trợ thủ cả, nên chỉ có thể dùng vũ lực để đối đầu.
Tô Tình Vãn cũng không sợ, cô chỉ cảm thấy phiền phức, sống lại kiếp này, cô không muốn làm tiểu bạch hoa lanh lợi bảo gì nghe nấy, luôn đi theo Tây Châu và thầy của anh ấy để học kỹ năng thể chất và bắn súng, vì lúc đó cô nghĩ có lẽ sau này mình sẽ cần dùng đến.
Nhưng không ngờ, sau khi đi theo Hoắc Tây Châu thì cô không có cơ hội ra tay với người xấu nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây