Lông mày Thẩm Thuận Côn hơi cau lại, khóe môi nhếch lên châm biếm: “Ha ha, tôi nói cô? Tôi nói cô sau này đừng có hành động như một người đàn bà đanh đá, tự cô đi suy diễn cũng đừng trách người khác nói thật.”
Căn bản là Tiền Vũ Đình không muốn đề tài này tiếp tục nữa, càng không muốn an ủi Trần Gia Di nữa. Cô ta xông nháy mắt với Thẩm Thuận Côn, nhãn giọng bình tĩnh nói: “Bạn học Thẩm cũng đâu có ý như vậy, phải không? Anh chỉ đang có ý tốt muốn nhắc nhở Gia Di thôi.”
“Tôi…” Lúc đầu Tẩm Thuận Côn muốn nói không phải, anh ta đang châm chọc thẳng người phụ nữ Trần Gia Di này ưa vờ vĩnh, không biết xấu hổ.
Tuy nhiên, lúc nói chuyện, không hiểu sao anh ta lại nhìn thấy được một chút ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt nai trong suốt, đơn thuần kia của Vân Kỳ.
Ánh sáng này lóe lên một cái rồi biến mất, hệt như đang cảnh cáo anh ta phải có chừng mực thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây