Vì thế, Tô Tinh Vãn nghĩ một lúc lâu, mới tìm được mấy lý do sứt mẻ: “Không... không được, Tây Châu, Bình An vẫn còn nhỏ, rốt cuộc khách sạn không sạch sẽ, nhỡ đâu lây bệnh thì làm sao? Hơn nữa, bà nội bọn họ đã không gặp thằng bé một ngày rồi, trong lòng cũng sẽ lo lắng. Lại nói, chỗ em còn rất nhiều bài vở phải ôn tập, vốn em đã đến trễ hơn mấy ngày, em muốn nhanh chóng đuổi kịp bài vở, có được không?”
“Vãn Vãn...” Sự hào hứng trên khuôn mặt Hoắc Tây Châu lập tức biến mất, chỉ còn lại chua xót nồng đậm.
Trong lòng Tô Tinh Vãn đau đớn như gai đâm nhưng vẫn kiên quyết, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Tây Châu, anh... đừng ép em có được không?”
Hoắc Tây Châu mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy tổn thương, một lúc lâu sau anh mới hờ hững thốt ra một chữ: “Được!”
“Vãn Vãn, anh có thể đồng ý không ép buộc em, nhưng Bình An là đứa trẻ do em mang thai mười tháng sinh ra tới, nó không thể thiếu hụt tình thương của mẹ. Cho nên anh vẫn sẽ dẫn con tới đây gặp em, em không thể từ chối điều này được!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây