Trên mặt Triệu Hiểu Nga lập tức lộ ra tức giận, đẩy Cố Vũ Đình xuống đất: "Con điếm không biết xấu hổ như mày! Nói mau! Những lời gã ta nói có phải là thật không?"
"Tất nhiên không phải là sự thật!" Cố Vũ Đình biết nếu mình thừa nhận thì coi như xong, cho nên liều chết cũng không thừa nhận.
"Là chị ta!" Cô ta run rẩy chỉ về phía Cố Vãn: "Chính là Cố Vãn đã sai mày đến bêu xấu tao phải không? Chị ta không muốn thấy tao hạnh phúc, cái gì nhà họ Mạnh mời chị ta tới. Là Cố Vãn cố tình phá hư tiệc cưới của tao và Mạnh Thư Hành."
"Đệch mẹ mày! Xem như bố mày rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà. Loại đàn bà đê tiện như mày còn độc ác hơn cả ông đây! Tối qua bố mày không nên buông tha, mà nên chơi chết mày mới đúng. Để tránh hôm nay mày bảo tao bêu xấu mà. Ủa bêu xấu là coa ý gì? Bố mày chưa từng vu oan cho người khác, bố mày chỉ giết người!"
Tên cầm đầu kia bị Cố Vũ Đình chọc tức: "Nếu các người không tin đêm qua con điếm thỏa này bị ông đây và anh em của ông chịch rồi, thì bây giờ có thể lột sạch quần áo trên người nó, trên thân thể nó chắc chắn còn lưu lại dấu vết! Đêm qua, bọn tôi cũng để lại không ít dấu vết trên da thịt trắng noãn đó!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây