Chưa đợi Cố Vũ Đình trả lời, Anh ấy lại nói tiếp: “Tôi là sĩ quan phụ tá quân đội chính phủ. Những chuyện dơ bẩn hư hỏng trong mấy gia đình giàu có, ban đầu tôi cũng chẳng muốn quan tâm. Tuy nhiên kẻ làm nhục cô là tội phạm truy nã của quân đội chính phủ, ba mẹ cô lại cho chúng tôi tiền nhờ giúp truy bắt hung thủ. Bây giờ tôi và anh em đã đưa gã tới đây, cô không cần nói cảm ơn đâu, chỉ cần đừng chà đạp lên sự cố gắng của chúng tôi là được.”
Anh ấy đang cố tình giải thích sai ý của Cố Hải Sơn và Khương Thư Mỹ, coi tiền bịt miệng của bọn họ thành phần thưởng liều mạng bắt mấy kẻ kia về.
Nói dứt lời, chưa đợi ai lên tiếng. Anh ấy sai người mở chiếc rương lớn kia ra: “Đây là tên cầm đầu, Thiếu tướng cố ý bảo chúng tôi áp giải đến đây để làm quà mừng, xem như giúp mọi người bớt lo lắng. Chỉ là những của hồi môn bị trộm mất không biết đã bị mang đi đâu, vẫn chưa tìm về được.”
Thật ra thì đã tìm được rồi, có điều bị Cố Vãn không khách sáo giữ lấy.
Đồ đạc của Cố Vũ Đình không xài thì phí, cho dù mình không dùng lấy ra đi cứu trợ cho người nghèo cũng được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây