Dân Gian Phong Thủy Kỳ Đàm

Chương 1: Vô đề

Hết Chương Chương Tiếp

Năm 2013, công trường thi công Nhà hát lớn Tứ Xuyên đào được thần thú trấn nước. Không lâu sau, nước lũ ngập trời ập đến khiến người ta không khỏi nhớ lại tám chữ cảnh báo chuẩn xác trong giới phong thủy được khắc trên núi Vạn Thọ ở Bắc Kinh: “Bạn không động tôi, tôi không động bạn.”

Phong thủy dưỡng người cũng có thể hại người, lời này quả không sai. Từ “Long trụ” với bức phù điêu hình rồng trên cầu vượt cao tốc ở Thượng Hải, “Tỏa Long Tỉnh” ở Bắc Tân Kiều, cho đến những mảnh đất, ngôi nhà hung hiểm ở khắp nơi, từ công trình quốc gia cho đến nhà dân bình thường, phong thủy hiện hữu ở khắp mọi nơi! Ngôi miếu Bắc Đỉnh nương nương nhỏ bé lại có thể khiến Sân vận động Tổ Chim Thế vận hội phải dời đi cả trăm mét, lẽ nào đó là sức mạnh của thần linh?

(*) Sân vận động Quốc gia Bắc Kinh còn thường được gọi là “Sân vận động Tổ Chim” bởi thiết kế độc đáo như một chiếc tổ chim khổng lồ.

Tôi là một thầy phong thủy âm dương, từng đi khắp non sông đất nước Trung Quốc. Hôm nay, tôi xin kể lại những câu chuyện linh dị về phong thủy trong trăm năm qua ở Trung Quốc…

Tôi tên là Trương Đại Bảo, quê gốc ở Sơn Đông. Thời ông nội tôi, cả nhà đã vượt Quan Đông rồi định cư ở quận Thiết Tây, thành phố Thẩm Dương.

Năm 2003, khi đó tôi 15 tuổi. Khi đó, bộ phim “Vượt Quan Đông” còn chưa công chiếu. Nghe bố kể về lịch sử vẻ vang này của ông nội, tôi liền mua hai chai rượu trắng, xách thêm hai cân tôm tích đến thăm ông.

Hai ông cháu nhắm rượu được nửa chai, ông nội tôi bắt đầu mở lời.

Ông nội kể rằng ông được người ta bới ra từ một hố chôn người chết. Khi nhắc đến chuyện này, ông lau đôi mắt đã mờ đục. Thấy dường như ông đang nhớ lại chuyện buồn, tôi vội vàng xin lỗi rồi khuyên ông nếu không muốn thì đừng kể nữa.

Nhưng ông xua tay: “Không sao, bao nhiêu năm trôi qua rồi. Có những chuyện kể ra vẫn tốt hơn là mang xuống mồ.”

Tôi bảo ông đừng nói gở, còn khen ông là một trong những ông lão khỏe mạnh nhất khu phố, biết đâu sau này còn có thể tìm được một mối tình xế chiều. Nghe vậy, ông nội cười mắng rồi thưởng cho tôi một cái tẩu thuốc vào đầu. Tôi ôm đầu cười hề hề.

“Cháu cứ coi như nghe một câu chuyện là được.” Ông nội thở dài rồi lại uống cạn một chén rượu. Và tôi đã được nghe một câu chuyện thay đổi cả cuộc đời mình…

Vào mùa hè năm 1943, vùng phía tây Sơn Đông ba tháng liền không có lấy một giọt mưa. Lòng sông cạn khô, đất đai nứt nẻ, người dân sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, mà khi đó quân Quan Đông vẫn chưa rút hết.

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)