Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Sau khi lão xuống núi bèn tìm chúng tôi một vòng, cũng phát hiện dấu vết đánh đấu ở trong sân nhà tôi, cùng với vết chân của lão, lão mới suy đoán ra rằng lão đem đến rắc rối cho chúng tôi.
Lúc này tôi mới lắc lắc đầu, nói: “Chú Trương, việc này phát sinh đã phát sinh rồi, hối hận cũng không có ý nghĩa, chú cũng là có ý tốt mới gây ra lỗi lầm, Liễu đạo trưởng sắp xếp chú qua Trường Thanh Đạo Quán tĩnh dưỡng một thời gian, Lý Âm Dương sẽ không vô duyên vô cớ thả chú đi, chú chắc không có ý kiến chứ?”
Trương Nhĩ gật gật đầu: “Đương nhiên là không có.” Tôi hơi thở phào một tiếng, tiếp đấy lại quay đầu nhìn Dương Hưng một cái, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào lối đi ở phía bên kia miếu Thành Hoàng, im lặng một lát, tôi tiếp tục nói: “Có thể thả Cố Nhược Lâm không?”
Trương Nhĩ lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây