Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Giây phút Dương Hưng dứt lời, cuồng phong càng gào thét, Trần mù vụt ngẩng đầu nhìn sang tôi, quát lên: “Thập Lục, còn không châm nến, đốt gậy khóc tang, định đợi lúc nào nữa?!”
Tôi vừa nãy bởi vì những lời của Trần mù và phản ứng của Dương Hưng mà thất thần mất một lát, trong nháy mắt cũng đã phản ứng lại, nhanh chân đi qua linh đường ở sau lưng. Trên linh đường nhiều nhất vẫn là nến màu trắng, tôi nhanh chóng bắt đầu châm chúng lên, việc này cũng tốn mất không ít thời gian, cuối cùng đem cái bó gậy khóc tang được làm từ nhánh liễu kia đốt cháy lên xong, thì đã tốn mất ít nhất hơn mười phút đồng hồ rồi.
Chỉ có điều, xác thanh thi vẫn chưa hề xuất hiện.
Khoảng đất trống này vẫn đang là cuồng phong gào thét, thân người bà cụ Hà cũng đang hơi hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dường như đã sắp không kiên trì được nữa rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây