Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng
Trong mắt Từ Thi Vũ rất ngạc nhiên, cũng toát lên vẻ không thể tin nổi.
Lưu Lỵ cũng ngẩn người nhìn tôi một cái, tròng mắt bà ta hơi có chút đỏ lên, có điều bà ta không hề nói gì thêm, mà đi luôn ra sau cửa thu dọn đống quần áo giày dép rách nát cũ bẩn kia.
Tôi ra hiệu cho từ Thi Vũ đi vào trong mấy bước, những chuyện này nói quá nhiều để Lưu Lỵ nghe thấy, ngược lại chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Cứ thế đi tới gian giữa nhỏ của căn nhà nghèo rớt mồng tơi này, Lưu Lỵ cũng đem một bộ phận đồ đi ra ngoài, tôi mới hạ thấp giọng trả lời Từ Thi Vũ: “Nhìn trực tiếp, thì chắc chắn không nhìn ra được đứa bé là của ai, có điều Đạo của Cốt tướng, tinh diệu vô song.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây