Tôi hơi nheo mắt lại, suy đoán đại khái trong đầu, Thẩm Kế thế này là đến đòi sách luôn?
“Chú Trần, bà Hà, phiền hai người tránh đi một chút, chú Trương, chú cũng tránh mặt một chút nhé.” Tôi cũng không do dự, trực tiếp mở miệng nói luôn.
Tôi thì cũng chẳng sợ Thẩm Kế sẽ đột ngột ra tay với tôi.
Cô ta không có lý do xuống tay với tôi lúc này, thôn Kế Nương mất đi Âm tiên sinh, cô ta cũng suy yếu thế này, không cần thiết tiếp tục đắc tội tới cùng với tôi, rồi chuốc thêm phiền phức khác cho thôn Kế Nương.
Huống hồ, Táng ảnh quan sơn cũng đang nằm trong tay tôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây