Tiếng bước chân và tiếng thở dốc của mọi người trộn lẫn với nhau, tôi cứ lúc lại quay đầu nhìn một cái, để bảo đảm bên cạnh không bị mất người.
Cũng để chú ý đến xác chết của Lâm Minh và Vương Tiểu Yến.
Chỉ có điều, lúc này cái đầu lâu của Vương Tiểu Yến càng đen đi, lông đen trên mặt của Lâm minh cũng ngày càng nhiều hơn...
Đường núi rất dốc, chứ không dễ đi như trong khu mộ viên nhà họ Phùng.
Tôi hỏi Phùng Chí Vinh mượn một cái đồng hồ, nhìn thời gian một phát, lúc này đã gần đến giờ tý, cách lúc chúng tôi lên núi ít nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn còn phải thêm một đoạn tương đối nữa mới tới sườn núi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây