Tim tôi run rẩy, đến trước mặt Trần mù.
“Chú Trần... đã xảy ra chuyện gì rồi...” Tôi cắn răng hỏi một câu.
“Nó đem cả Thanh Nhi lẫn Viễn Quy đi rồi, bảo chú đến đây tìm nó.” Trần mù trả lời tôi một câu, giọng nói không còn thê thảm chói tai như ban nãy nữa.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Chú Trần, chú cũng đừng sốt ruột quá... Bọn cháu đều tới rồi, bất kể lão Lý Đức Hiền này có thủ đoạn gì, trong hồ lô đựng thuốc gì, lão cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì được.”
“Thanh Nhi với Viễn Quy sẽ không việc gì đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây