Trong lúc suy nghĩ, chớp mắt đã mười mấy phút trôi qua, chúng tôi cũng đã đi đến chỗ quán ăn đồ sông.
Lúc này chẳng có mấy khách ăn, tôi cũng nhìn thấy Hà Thái Nhi đang ngồi ngẩn ngơ ở cửa.
Tôi cũng thật là không biết bà ta rời khỏi thôn Liễu Hà từ lúc nào, là tối qua Lưu Văn Tam gọi bà ta tới đây?
“Sao thế?” Hà Thái Nhi vội đứng dậy, lúc bà ta nhìn thấy tôi, trong mắt còn có đôi chút mừng rỡ: “Thập Lục, chú Văn Tam mày chẳng bảo mày còn có việc phải xử lý à, sao cũng qua đây rồi?”
Tôi cười cười giải thích đôi câu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây