Lưu Văn Tam nheo mắt lại, vứt bỏ đầu lọc thuốc: “Hứa tiên sinh không phải khách sáo thế, cứ hỏi thẳng là được.”
“Lý Vĩnh Huy, có thật là nhất định sẽ giết hung thủ đã hại chết hắn không?” Hứa Đức Sưởng im lặng một lát, rồi mới hỏi.
Lưu Văn Tam gật gật đầu, ừ một tiếng: “Không sai.”
“Tôi qua lúc nghe các anh nói chuyện, tôi đại khái cũng hiểu rồi, Trần tiên sinh kỳ thực không muốn để hai người quản chuyện này, nói là chuyện bao đồng, những lời mà ông ấy nói cũng không sai.”
Sắc mặt của Hứa Đức Sưởng vẫn hơi tái nhợt như cũ, tiếp tục nói: “Oan có đầu nợ có chủ, giết người đền mạng là do ông trời định. Lưu tiên sinh anh nói cũng có lý, dương sai là cảnh sát đúng không? Tôi có nghe những người vớt xác khác nhắc qua.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây