Tiếng khóc đó, khúc hát tuồng đó, không ngừng lởn vởn bên tai tôi, trong ý thức tôi.
Tay tôi khống chế hình nhân giấy càng ngày càng thành thục.
Hình nhân lắc lư, Kim toán bàn treo trên hình nhân giấy cũng không ngừng rung lắc, phát ra tiếng động lách cách.
Điều này liền giống như nó đang đáp lại nỗi đau thương của Hà Trĩ vậy!
Chẳng biết tại sao, trong lòng tôi bèn xuyên suốt xộc lên một luồng khí, luồng khí này như khiến đầu óc tôi minh mẫn từng đợt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây