----
[Thay vì lo lắng bị tôi tiết lộ, anh vẫn nên lo lắng cho thân thể của mình trước đi, chuyện này rất nghiêm trọng nha!]
Giang Minh Khải muốn hộc máu.
Ông đây không chỉ hai phút, tuyệt đối không!
Hơn nữa anh ta cũng không phải Teddy động dục, làm sao có thể làm khắp nơi chứ!
Nhưng hình như Lâm Trà... không nghĩ như vậy.
Trước khi rời khỏi phòng chứa đồ, cô còn vô cùng đồng tình nói.
“Anh Khải! Cố lên nha!”
Giang Minh Khải: “......”
Trong nháy khoảnh khắc, Giang Minh Khải đã có ý định giết người.
Vì bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình, Giang Minh Khải giành trước Lâm Trà một bước xuất hiện ở phòng chứa đồ, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lâm Trà, gánh nước thực sự quá vất vả, hay là tôi gánh thay cô đi!”
Lâm Trà:???
Không đợi Lâm Trà từ chối, Giang Minh Khải xoay người bước nhanh về phía giếng nước trong khu vực.
Để lại Lâm Trà với vẻ mặt mờ mịt.
[Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Giang Minh Khải đột nhiên đổi tính?]
Lâm Trà nghiêng đầu nhìn bóng Giang Minh Khải đang gánh nước, trăm mối không có cách giải.
Một lát sau, hai mắt Lâm Trà sáng lên.
[A! Mình hiểu rồi!]
[Nhất định là bởi vì vấn đề thời gian nên Giang Minh Khải bị chị dâu ghét bỏ, không thể chim chuột! Cho nên chỉ có thể đi gánh nước!]
[Như vậy xem ra Giang Minh Khải cũng không dễ chịu nha!]
Loảng xoảng. . .
Giang Minh Khải đang xách nước đột nhiên lảo đảo, trượt chân ngã nhào.
Cú ngã quá thảm, thùng sắt nhỏ gánh nước bị ép đến biến dạng, còn có tiếng rên rỉ thống khổ của Giang Minh Khải vang lên.
Lâm Trà không ăn dưa nữq vội vàng tiến lên đỡ Giang Minh Khải.
Cùng lúc đó, Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, thấy Giang Minh Khải bị ngã cũng tiến tới hỏi han.
Lâm Trà chú ý tới Khương Vận đang dùng ánh mắt ghen tị nhìn chằm chằm, nhưng chỉ có thể lui một bước nhường khung hình cho mấy người khách mời.
[Ai, thì ra Giang Minh Khải không chỉ có thời gian ngắn mà còn thận hư?]
Sắc mặt Giang Minh Khải càng lúc càng đỏ, bàn tay được Liễu Minh Khiêm nâng đều run rẩy.
Lâm Trà này rảnh rỗi suy nghĩ những chuyện này làm cái gì! Vừa rồi anh ta ngã xuống Lâm Trà không hề quan tâm chút nào sao?
Bất quá cũng không sao.
Giang Minh Khải thở dài một hơi, dù sao chỉ có anh ta nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
Cô thích oán thầm thì cứ oán thầm đi, vấn đề cũng không lớn.
Ngay sau đó Giang Minh Khải ngẩng đầu, liền thấy Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri làm vẻ mặt một lời khó nói hết, dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình.
Ánh mắt phức tạp kia rõ ràng có ý: A! Giang Minh Khải! Thì ra cậu bị thận hư!
Giang Minh Khải: “......”
Giang Minh Khải yên lặng đội thùng nước lên đầu mình.
*
Trong phòng nhỏ, Trần Tiện Tri lấy hòm thuốc ra giúp Giang Minh Khải xử lý vết thương.
Đầu gối Giang Minh Khải bị mài rách một lớp da, nhưng không bị thương đến xương ống chân, không tính là nghiêm trọng.