----
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Trà xấu hổ gãi gãi cái ót.
“À à.. Tôi nói tôi tới tìm ớt... Hai người tin không?”
Giang Minh Khải: “......”
Khương Vận: “......”
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ.
Trong tình huống này, Lâm Trà cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể phớt lờ ánh mắt cảnh giác của Giang Minh Khải cùng Khương Vận, đi tới bên cạnh cái kệ làm bộ làm tịch tìm ớt.
Giang Minh Khải cùng Khương Vận vẫn nhìn chằm chằm Lâm Trà.
Lâm Trà có dáng người thon thả, gương mặt trong trẻo ngọt ngào, đôi mắt tròn trịa như mắt nai.
Giang Minh Khải nhìn chằm chằm một hồi, thấy Lâm Trà tập trung tìm ớt nên gần như tin tưởng lời cô nói.
Nhưng một giây sau lại có tiếng dễ nghe của Lâm Trà vang lên lên bên tai:
[Tai của Giang Minh Khải cũng quá tốt đi? rõ ràng vừa rồi mình ở ngoài phòng ăn dưa nha! Sao anh ta lại phát hiện ra?]
[Đậu má! Vết hôn trên cổ Giang Minh Khải thật đỏ! Kỹ thuật của chị gái number one!]
Giang Minh Khải:!!!
Qua cửa kính phòng chứa đồ, Giang Minh Khải nhìn thấy vết hôn Khương Vận vừa để lại trên cổ.
Mí mắt Giang Minh Khải nhảy dựng.
Rõ ràng anh ta nghe được tiếng Lâm Trà nhưng lại không thấy Lâm Trà không mở miệng.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Anh ta khó hiểu nhìn về phía Khương Vận, không biết Khương Vận có nghe giống mình hay không, nhưng Khương Vận thành thật đi theo phía sau Giang Minh Khải, mặc cho Lâm Trà oán tránh cũng không có phản ứng.
“Chẳng lẽ, chỉ có mình có thể nghe được?”
Giang Minh Khải càng thêm khó hiểu.
“Tìm được ớt rồi sao?”
Giang Minh Khải cố ý lạnh giọng hỏi Lâm Trà.
Lâm Trà cầm ớt, ngọt ngào cười.
“Ừ, tìm được rồi!”
Giang Minh Khải không chút khách khí.
“Rảnh rỗi như vậy, đúng lúc đi đổ đầy nước trong vại luôn đi, đừng đi dạo khắp nơi!”
Lâm Trà nhu thuận trả lời một câu.
“Được.”
Sau đó, cô chậm rãi rời đi.
Trước khi ra cửa Lâm Trà còn liếc mắt nhìn Giang Minh Khải và Khương Vận.
[Ai, không được ăn dưa tươi ở hiện trường, thật đáng tiếc!]
[Giang Minh Khải bảo tôi đi nấu nước, dự định tiếp tục cùng chị dâu chim chuột sao?Nhưng nấu nước rất nhanh, không đến hai phút là xong, chắc chắn còn có thể trở về tiếp tục ăn dưa!]
[Nhưng Giang Minh Khải hai phút xong rồi sao? Thời gian ngắn vậy???]
Giang Minh Khải nghe xong đồng tử co lại, mặt đỏ như mông khỉ.
“Lâm Trà! Cô. . .!!!”
“Tôi?”
Tiểu bạch thỏ Lâm Trà mờ mịt lại vô tội chỉ chỉ mình.
“Tôi làm sao vậy?”
Giang Minh Khải nghẹn họng.
Cô không biết anh ta nghe được.
Cho nên anh phải tiếp lời như thế nào đây?
Không lẽ hỏi chuyện cô nói “Lão tử chỉ có hai phút” hoặc “Lão tử không có ý định ở đây với Khương Vận?”
Lâm Trà cũng hoang mang vì Giang Minh Khải đột nhiên gọi mình lại.
[Anh ta lo lắng mình sẽ phơi bày chuyện yêu đương sao? Suy nghĩ quá nhiều rồi! Tất cả mọi người đều là người trong giới, yêu đương mà thôi, làm sao mình có thể phơi bày đây?]
Lâm Trà an ủi.
“Anh Khải cứ ngươi yên tâm, chuyện của anh và cùng chị dâu sẽ được giữ bí mật!”