“Nâng cao cổ tay lên, thẳng người.” Diệp Tố nhặt một cây viết lên chỉ vào eo, lưng, cánh tay của Du Phục Thời: “Tiểu sư đệ, đệ không có xương à?”
Du Phục Thời lập tức ném bút đi: “Không muốn viết.”
Đã viết được nửa giờ rồi mà trên giấy chỉ vài chữ xiên xẹo như bùa đuổi quỷ.
“Sau này ngay cả công pháp đệ cũng xem không hiểu.” Diệp Tố cảm thấy có hơi nhức đầu, một người tốt như thế này làm sao lại là người mù chữ được, thực sự là vô cùng phí phạm một gương mặt đắt xắt ra miếng, kinh người liêu nhân như thế này.
“Ngươi đọc cho ta nghe là được.” Du Phục Thời đi đến gần ghế rồi ngồi xuống, nghiêng đầu giương mắt nhìn người phàm trước mặt, giọng nói bé đến mức gần như không thể nghe thấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây