“Mọi người tự mình ngự kiếm đi xuống đi, ta đi trước một bước.” Diệp Tố chợt triệu hồi ra một thanh kiếm, nói với ba người Tây Ngọc, Hạ Nhĩ cùng Minh Lưu Sa.
Tối hôm qua lúc kiểm tra lại những đồ ở trong túi càn khôn, Diệp Tố phát hiện ra ở trong vẫn còn lại một số nguyên vật liệu mà lúc trước kia nàng mua ở cửa hàng vật liệu tại Định Hải thành, vừa hay có thể dùng để đúc ra một thanh kiếm thông thường, nàng nghĩ nó cũng có thể trở thành một công cụ để đi qua lại, bèn dùng một đêm để luyện ra.
Diệp Tố sử dụng kiếm, đang định một mình một người tự xuống núi, nàng đột nhiên nhớ ra còn có một người, đành quay đầu lại đối mặt với ánh mắt của tiểu sư đệ mình: “Đệ có muốn đi nhờ một chuyến không?”
Không cần phải đi bộ, lại chẳng cần tự mình sử dụng pháp lực, Du Phục Thời chợt cảm thấy đề nghị của người phàm này không tệ, bèn nhanh chóng gật đầu một cách kiên định, tỏ vẻ đồng ý.
Thực ra Diệp Tố chỉ muốn bỏ người ta ta vào trong Đại La Khuông, sau đó treo ở trên thân kiếm của mình rồi đi xuống, như thế thì có thể tiện hơn một chút. Có điều vóc dáng của sư đệ mới quá cao lớn, làm sao cũng không thể phù hợp với Đại La Khuông được, nàng chỉ có thể chịu phiền một chút, giữ lấy Du Phục Thời, nhảy lên thân kiếm, trong nháy mắt đã lao xuống dưới núi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây