Thấy thái độ của tân sư đệ này, Diệp Tố không khỏi nghĩ thầm: Đệ tử thế gia phàm tục ngày nay đều hào phóng như vậy sao?
“Tiểu sư đệ, đây là gỗ Tử Lê Anh đó, giá trị khổng lồ.” Diệp Tố cho rằng hắn không biết sự trân quý của chiếc rương này, bèn giải thích một chút cho hắn nghe.
Kết quả Du Phục Thời lại đưa tay lên che kín hai tai của mình lại, không hề muốn nghe chút nào, ống tay áo của hắn trượt xuống tới chỗ cùi chỏ, cánh tay nhỏ thon dài trắng nõn, làn da sáng bóng mỏng manh như cánh ve vậy.
Diệp Tố không được tự nhiên dời ánh mắt của mình đi, nàng đặt cái rương lên trên bàn, để lại một câu: “Sáng sớm ngày mai, ta đưa đệ đi tu luyện.”
Sau đó nàng rời đi, Du Phục Thời nhấc người dậy thấy chiếc rương xấu xí kia vẫn còn ở đó thì càng thêm bất mãn đối với người phàm kia, túi càn khôn của nàng nhiều thứ vô dụng như thế rồi, tại sao không thể mang thêm một cái chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây