“Sao chúng nó lại nổ thể?” Du Phục Thời thò đầu ra từ sau lưng Diệp Tố, nhìn quanh rồi hỏi.
Diệp Tố kéo người ra phía trước: “Thử những thứ khác trước xem.”
“Ta không muốn luyện nữa.” Du Phục Thời từ chối: “Tay ta mỏi lắm.”
Hắn vừa nói vừa vươn đôi bàn tay trắng nõn thon dài của mình lên, tỏ ý Diệp Tố mau nhìn đi: “Lại còn bị thương nữa.”
Diệp Tố liếc mắt nhìn cổ tay thon gầy trắng trẻo thoáng lộ ra cả gân xanh kia, trên đó chỉ có mấy dấu tay đỏ mơ hồ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây