Các đệ tử mới vô cùng biết điều, bọn họ lặng yên không tiếng động đi ra bên ngoài, chỉ để lại đại sư tỷ và Du Phục Thời.
Diệp Tố chậm rãi đi đến bên cạnh Du Phục Thời, nhìn hắn đang gối đầu lên cánh tay của mình ngủ gà ngủ gật, đôi mắt nửa khép nửa hở, thỉnh thoảng còn gật đầu một cái.
Mỹ nhân vẫn mãi là mỹ nhân, cho dù ở trong trường hợp nghĩ thôi cũng đã thấy ngu đần như thế, hắn lại vẫn mang dáng vẻ vô cùng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Diệp Tố gõ tay lên bàn một cái: “Sư đệ, đệ có chỗ nào không hiểu bài không?”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Du Phục Thời nghe thấy có người hỏi như thế, hắn bèn theo bản năng nói lời trong lòng ra: “... Chẳng hiểu gì cả.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây