Bình thường hắn ta cũng không lắm lời như vậy, lúc nào cũng phải suy trì hình tượng Phật tử, nhưng bây giờ Cốc Lương Thiên đã không còn là Phật tử, phía sau lưng càng không có ai chống lưng, một mình đi tới Thiên Cơ Môn, trong lòng vẫn là có mấy phần lo lắng không yên.
“Làm gì?” Tân Trầm Tử rất không vui trợn mắt nhìn Cốc Lương Thiên: “Nói nhiều như vậy!”
Nếu hắn ta không ở chỗ này, mình đã ôm lấy đồ đệ, khoa tay múa chân thân thiết với đồ đệ một phen, kết quả bây giờ đồ đệ quý báu của mình còn phải trông tên Cốc Lương Thiên này.
“Nhị sư phụ.” Dịch Huyền đau đầu nhìn Tân Trầm Tử.
Vừa rồi Tân Trầm Tử từ ngoài sân xông vào đã ôm chầm lấy hắn ta, sau khi bị đẩy ra lại nhìn mình từ trên xuống dưới, nhìn hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Cũng may tứ chi đều đủ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây