“Ta vẫn có thể kiểm soát được.” Dịch Huyền nắm chặt Trọng Minh đao, luôn luôn dốc hết sức kiểm soát ma khí trong cơ thể.
“Nguyên Anh vỡ nát, huyết mạch Ma chủ trong cơ thể đã tỉnh lại.” Có người đi ra từ trong mây mù lượn lờ, nhìn về phía Dịch Huyền chậm rãi lên tiếng: “Ngươi không quay lại được đâu.”
Người này cũng mặc một chiếc áo choàng màu xanh, chỉ có điều trên vai trái áo choàng có thêu thêm một đóa tùng văn, ông ấy xuất hiện không hề có một tiếng động, mặt mũi vừa nhìn đã quên ngay, đằng sau là mây mù đầy trời.
Ba người không nhìn thấu cảnh giới của ông ấy, cũng không cảm nhận được bất kỳ uy áp nào, người phía trước giống như một người bình thường có thể lướt qua vai bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của người đó dời về phía Diệp Tố: “Ngươi không cảm thấy đau ư? Thần thức đã bị đứt một nửa, đau đớn không hề ít hơn vị bên này đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây