Cho dù không nhớ rõ, nhưng Du Phục Thời liếc mắt một cái đã nhận ra chữ do ai viết, hắn giương mắt nhìn về phía Diệp Tố: “Là… Đệ viết.” Đúng là không hổ danh thiên tài nhìn một giây đã nhớ kỹ.
Dịch Huyền nghe vậy nhìn lướt qua chữ trên quyển sách kia, nhưng không hiểu được.
“Tiểu sư đệ không phải thất học.” Diệp Tố đóng lại từ điển văn cổ một lần nữa, giơ giơ lên quyển sách này nói: “Điều này có thể chứng minh đệ đã viết chữ từ sớm.”
Du Phục Thời nghiêng đầu khó hiểu: “Thất học là cái gì?”
“Thất học… Chính là không biết chữ.” Diệp Tố muốn lừa gạt cho qua chuyện, cũng ra hiệu bằng ánh mắt với Dịch Huyền, muốn hắn ta tìm đề tài khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây